Bạn tập sống với tâm không suy nghĩ, không lo âu, không tính toán,
thì sự sống mới có thật trong từng giây phút. Chính sự suy nghĩ, sự lo
âu này đánh mất sự sống linh động đang diễn ra trước mắt..Chánh niệm là con đường tự do.
Chỉ cần chú ý tới hơi thở hay bước chân, tâm bạn trở về với thân, thiết
lập thân tâm trong hiện tại. Bạn tiếp xúc với sự sống mầu nhiệm. Đó là
tự do. Bạn cảm được gió mát trên da thịt, nghe được tiếng chim hót vào
buổi ban mai, ý thức rằng trái tim đang đập bình thường, bạn cảm thấy
hạnh phúc đang còn đôi mắt sáng để nhìn người thương và thế giới màu
sắc… Đó là tự do. Nếu chánh niệm tiếp tục kéo dài, thì bạn thường sống
trong chánh định và trí tuệ, nghĩa là tâm bạn bừng sáng và an trú vào
những gì đang xảy ra nơi sự sống bên trong cũng như chung quanh. Đó là
bao la, là tự do.
Ánh sáng này còn chiếu soi, giữ gìn
cho ba nghiệp là khẩu nghiệp, thân nghiệp và ý nghiệp. Mỗi lời nói, mỗi
hành động, mỗi suy nghĩ đều là dấu ấn in sâu vào mảnh hồn của bạn. Tuy
tất cả các pháp đều thay đổi không ngừng, nhưng mỗi suy nghĩ, mỗi lời
nói, mỗi hành động ảnh hưởng sâu đậm tới phẩm chất đời sống của bạn và
tác động tới những người chung quanh. Vui buồn đều do cách sống, suy
nghĩ, nói năng của bạn, do thế đệ tử Bụt phải soi sáng vào ba nghiệp.
Lời nói nào, làm việc gì, suy nghĩ nào gây ra đổ vỡ, đem đến đau khổ,
hiểu lầm, thì bạn phải ý thức rõ hành động ấy để dừng lại. Tự do có mặt
từ năng lực thúc đẩy của ba nghiệp là thân, khẩu, ý.
Bạn tập sống với tâm không suy nghĩ,
không lo âu, không tính toán, thì sự sống mới có thật trong từng giây
phút. Chính sự suy nghĩ, sự lo âu này đánh mất sự sống linh động đang
diễn ra trước mắt, trong đời sống hàng ngày. Ăn biết ăn thì tự nhiện bạn
có hạnh phúc, có sự biết ơn và biết trân quý thức ăn ngay. Uống biết
uống thì bạn có hạnh phúc, có sự biết ơn cơn mưa, dòng sông ngay lập
tức… Những gì bạn suy nghĩ hầu hết đều không có thật, là sự tạo tác, là
ảo ảnh mà thôi. Khi bận suy nghĩ, bạn ăn không biết ăn, uống không biết
uống, thở không biết thở… Suy nghĩ thường đưa bạn về hướng tiêu cực, đen
tối, mưu tính, tham dục, rối ren. Đó gọi là tà tư duy. Như vậy, suy
nghĩ là gì? Suy nghĩ là tù ngục, suy nghĩ là cõi chết!
Tu tập là thấy bông hoa mà không suy
nghĩ về bông hoa ấy. Không vương vấn bông hoa mà cũng không lạnh lùng,
vô cảm với bông hoa. Đó là tự do. Bạn sẽ nghe bông hoa hát. Bạn thực tập
như thế khi nghe cơn mưa, nhìn mẹ, thương em, rửa mặt, uống nước, mỉm
cười, ngồi chơi… Ngồi chơi mà không suy nghĩ, không làm gì trong cái
đầu, thì bạn mới cảm nhận được sự sống linh động. Sự sống là thở, cảm
nhận, lắng nghe. Luôn luôn nhớ rằng bạn chỉ còn một ngày để sống, bạn
nhớ ý thức để trân quý sự sống mầu nhiệm.
Bạn có biết bạn đang thở không?
Bạn có biết bạn đang bước không?
Bạn có biết bạn đang ăn không?
Bạn có biết bạn đang uống không?
Bạn có biết bạn đang cởi áo không?
Bạn có biết bạn đang tháo giầy không?
Bạn có biết bạn đang mạnh khoẻ, không đau nhức, không tật bệnh không?
Bạn có biết bạn đang buồn không?
Bạn có biết bạn đang bất an không?
Bạn có biết bạn đang an ổn không?
Bạn có biết bạn đang vui không?
Bạn có biết bạn đang sống không?
Nếu biết thật, ý thức rõ ràng thì
không lý do gì khiến bạn phải lo lắng nữa. Chỉ cần biết, ý thức là đủ,
không thêm không bớt, không tốt không xấu, không xua đuổi không ghì lấy…
Đó là tự do, giải thoát.
Tóm lại, con đường đẹp là con đường tự
do, tự do mỗi hơi thở, tự do từng bước chân, tự do trong mỗi tâm niệm
cho đến tự do cuối cùng, tức là thân tâm hoàn toàn lặng lẽ, an nhiên,
thanh thoát mà kinh gọi là Niết bàn, và tôi gọi là bao la, lặng lẽ.
Tu tập là con đường dài đi về với đỉnh
núi cao chót vót, nơi ấy bạn sẽ thấy tất cả những gì dưới kia nơi tận
tâm hồn u tối của cuộc đời.
Trích "Những con đường đẹp trong cuộc đời"