| 21/02/2020, 08:08 pm |
Tìm được người thấu hiểu mình mới thực là hạnh phúc lớn nhất
Nhiều
người mải miết kiếm tìm sự thoải mái trong những thứ vật chất, bạc tiền
và cho đó đã là cảnh giới hạnh phúc. Nhưng rồi năm tháng trôi đi,
ngoảnh đầu nhìn lại, người ta chỉ thấy cõi lòng mênh mang trống vắng.
Thử hỏi trên đời này niềm vui lớn nhất là gì, hạnh phúc đích thực là chi
nếu không thể tìm nổi một người thấu hiểu mình, một niềm tri kỷ?
Kết bạn khắp thiên hạ, tri kỷ hỏi mấy người?
Cuộc
sống ban tặng cho bạn thật nhiều điều, những thứ quan trọng nhất lại
thường là miễn phí: sinh mệnh, không khí và bè bạn. Có người từng nói:
“Trong bạn, tôi tìm thấy một nửa bản thân tôi”. Người không có bè bạn
chẳng khác nào một mảnh đất cằn cỗi, khô hạn, hoa trái chẳng thể nào mọc
lên.
Tình
bạn giống như những cơn mưa mùa hạ mát mẻ của thời thơ ấu, gạt bỏ nỗi
buồn và xoa dịu trái tim đau thương. Ngày thơ bé, hãy nhớ lại chúng ta
đã từng háo hức mình trần tắm mưa thích thú thế nào. Tình bạn cũng vậy,
có khi bồng bột và mến thương nhưng cũng có lúc thâm trầm, sâu lắng.
Trong
cõi nhân sinh này, có thể tìm được một người thấu hiểu, biết rõ mình
thích gì, muốn gì, mang đến cảm giác gần gũi, bình yên mỗi lúc ở bên
chẳng phải là một niềm vui bất tuyệt sao? Cần chi phải bầu bạn cùng kẻ
sang giàu, quyền cao chức trọng, cần chi phải kết thân với người hoàn
hảo, tốt đẹp mười phần, chỉ cần một người biết lắng nghe, biết cảm
thông, có thể nghe được nỗi niềm sâu thẳm và nhìn thấy mọi tâm tư trong
lòng ta. Thiết nghĩ như thế cũng là quá mãn nguyện vậy.
Người
xưa viết: “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Thoại bất đầu cơ bán cú
đa” (nghĩa là: Rượu gặp bạn hiền nghìn chén còn ít. Nói chuyện chẳng hợp
nhau nửa câu cũng là nhiều). Thế mới hay, nhân loại từ lúc sinh ra đã
biết quý trọng tình bạn thế nào. Những tình bạn tri kỷ xưa nay đều không
hề hiếm.
Tranh vẽ Đỗ Phủ (ảnh: Epochtimes).
Bá
Nha – Tử Kỳ vì một tiếng đàn mà thành bạn tâm giao. Tử Kỳ chết đi rồi,
Bá Nha cũng đập vỡ đàn, quyết không chơi nhạc nữa vì trên đời đã thiếu
“tri âm”. Đỗ Phủ – Lý Bạch gặp gỡ ở Lạc Dương, vì mến tài nhau mà kết
làm bạn vong niên. Sau này khi kẻ nam, người bắc, không còn được tương
ngộ nữa, Đỗ Phủ làm cả mấy chùm thơ nhớ bạn truyền đến ngày nay đã hơn
nghìn năm. Trong bài “Xuân nhật ức Lý Bạch”, ông viết:
“Vị bắc xuân thiên thụ
Giang Đông nhật mộ vân
Hà thời nhất tôn tửu
Trùng dữ tế luân văn”
Tạm
dịch nghĩa: Tôi đang ngắm hàng cây mùa xuân bên bờ bắc sông Vị. Còn bạn
thì đang ở trong bóng mây chiều Giang Đông. Biết bao giờ mới lại được
gặp nhau cùng nâng chén rượu và bàn luận chuyện văn chương?
Bạn
có từng nghe chuyện Lưu Bình – Dương Lễ? Hai người vốn bạn tâm giao,
kết thân từ thuở nhỏ. Dương Lễ nhà nghèo, chăm học, thi đỗ làm quan còn
Lưu Bình nhà giàu, mải chơi, công danh lỡ làng. Dương Lễ vì thương bạn
mà thậm chí đã cho cả người thiếp yêu của mình là Châu Long đến hầu hạ,
động viên Lưu Bình đèn sách, dùi mài sử kinh.
Người
tri kỷ có thể nhìn thấu bạn nhưng ở bên cạnh họ bạn rất an toàn, có cảm
giác được chở che, bảo vệ. Người tri kỷ đôi khi làm bạn mếch lòng vì
những lời nói thẳng nhưng trong những lúc hiểm nghèo họ luôn là người
dang tay cứu vớt bạn đầu tiên. Khi vui họ cùng hân hoan, khi buồn họ lại
cùng chia sớt.
Phật
gia giảng hết thảy những người ta gặp trong đời này đều là nhân duyên
từ kiếp trước. Nói như vậy, có được một người tri kỷ chẳng biết ta đã
phải tu từ bao nhiêu ức kiếp rồi? Duyên phận đó quả là không dễ gì mà có
được. Chẳng phải ta càng nên trân quý hay sao?
"Tri
kỷ cũng là người hiểu bạn nhất, thấu tỏ nỗi lòng của bạn đôi khi hơn cả
chính bạn. Nhưng tình yêu của họ là không lời. Họ có thể ngồi cạnh bạn
hàng giờ đồng hồ và chỉ im lặng nghe bạn thở than, trút bầu tâm sự. Một
nụ cười của họ là khiến vạn nỗi buồn trong ta tan như mây khói. Người
như thế mới thực là yêu thương bạn nhất."
Một
người bạn tốt cũng là người giúp ta hoàn thiện chính mình. Họ là mảnh
ghép còn thiếu của trái tim ta, cho ta hiểu giá trị của cuộc đời không
chỉ là kiếm được bao nhiêu tiền, làm quan tước cao ra sao. Có người nói:
“Một người bạn cũng giống như ngôi sao bắc đẩu, bạn trông vào họ khi
bạn lạc đường”.
Tri
kỷ của bạn sẽ luôn ở cạnh, không bao giờ rời xa bạn kể cả thời gian,
không gian có chia cách hai người đến mức nào. Dẫu là trời nam đất bắc,
góc bể chân mây, bất cứ khi nào bạn cần, trái tim của họ cũng luôn hướng
về chung một nhịp. Họ thường không bao giờ để bạn biết được sự quan tâm
của mình, luôn âm thầm che chở, đi cạnh đời bạn. Họ sẵn sàng lấy thân
mình mà gánh chịu tổn thương cho bạn. Tình cảm chân thành, nồng ấm, lặng
lẽ, âm thầm ấy đúng là thứ tình yêu cao thượng nhất.
Nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn từng nói: “Tôi thấy tình bạn quý hơn tình yêu vì tình
bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc
đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa”. Ở đây ta không so sánh tình
yêu và tình bạn nhưng rõ ràng có một tri kỷ trong đời thực sự là niềm
vui lớn nhất trong cõi nhân sinh bộn bề này. Thực là:
Trăm năm một cuộc vuông tròn
Trần ai vướng luỵ vẫn còn đắm mê
Nhân sinh lắm nỗi bộn bề
Ai người tri kỷ đề huề cùng ta?
« Quay lại