Con gái đôi lúc có hơi hiếu kì, đặc biệt ở cách mà họ tin tưởng và nhận diện mọi người, hầu như khi nói chuyện, muốn xem người khác có thật lòng với mình không, họ đều dựa vào bản năng và sự suy đoán, sau đó là vài dăm ba câu hỏi hóc búa để tìm ra câu trả lời mà mình muốn. Nhưng không phải vì thế mà trách họ được, cách họ làm đơn giản chỉ vì lo cho tương lai họ thôi, chỉ là mong muốn rằng người mình yêu sẽ luôn thật lòng với mình, chỉ là tạo nên sự tin tưởng và can đảm hơn trong chính cô gái ấy thôi.
Khép lại, tình yêu và cuộc sống cũng giống nhau cả thôi, khi mà chúng ta là người chân thành nhất thì chúng ta luôn là người đau lòng nhất, khi chúng ta là người tin tưởng nhiều nhất thì ta sẽ nhận lại thất vọng càng lớn. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, liệu rằng có mấy ai lựa chọn sự cô đơn, có mấy ai thích cách sống đơn độc này, có ai thích khép lòng với người khác đâu.
Cho nên đôi khi người ta chọn con đường dài nhất chỉ để tạo nên vỏ bọc, chỉ là muốn xem ai đủ kiên nhẫn và khát khao có thể đi hết quãng đường dài đó để có thể bước vào cuộc đời họ. Tất cả cũng đều xuất phát từ môi trường này, đáng tin thì ít mà không đáng tin thì nhiều, vậy nên mọi người mới mang trong mình sự cẩn trọng kể cả trong tình yêu và cuộc sống.
Sống và yêu đôi khi thật đơn giản, đơn giản cả trong cách nhìn và hành động, đôi khi chỉ cần tìm thấy ai đó thương mình, rồi mình thương họ thật nhiều, quan tâm họ, luôn chờ đợi để có thể nghe được câu chuyện của họ mỗi ngày dù nó không hay, rồi cũng được ngồi cùng nhau , cùng nhâm nhi ly cafe nóng, khẽ sưởi ấm đôi bàn tay khi đan vào nhau trong trời lạnh rét, rồi cùng nhau vượt qua nó. Vậy là quá đủ để sống với nhau chân thật rồi...
PNVN