Đức Phật dạy: “Muốn sống một đời cao đẹp, các con phải từng ngày từng giờ cố
gắng kiểm soát những hoạt động nơi thân khẩu ý chớ đừng để cho những hoạt động
này làm hại cả ta lẫn người."
Nghiệp và Quả Báo—Karmas and
Recompenses. Nghiệp là sản phẩm của
thân, khẩu, ý, như hạt giống được gieo trồng, còn quả báo là kết quả của nghiệp,
như cây trái. Khi thân làm việc tốt, khẩu nói lời hay, ý nghĩ chuyện đẹp, thì
nghiệp là hạt giống thiện. Ngược lại thì nghiệp là hạt giống ác. Chính vì vậy
mà Đức Phật dạy: “Muốn sống một đời cao đẹp, các con phải từng ngày từng giờ cố
gắngkiểm soát những hoạt động nơi thân khẩu ý chớ đừng để cho những hoạt động
nầy làm hại cả ta lẫn người.” Nghiệp và quả báotương ứng không sai chạy. Giống
lành sanh cây tốt quả ngon, trong khi giống xấu thì cây xấu quả tệ là chuyện tất
nhiên. Như vậy, trừ khi nào chúng ta hiểu rõ ràng và hành trinh chuyên theo
luật nhân quả hay nghiệp báo, chúng ta không thể nào kiểm soát hay kinh qua một
cuộc sống như chúng ta ao ước đâu.
     Theo Phật Pháp thì không có thiên thần quỷ vật
nào có thể áp đặt sức mạnh lên chúng ta, mà chúng ta có hoàn toàn tự do xây dựng
cuộc sống theo cách mình muốn. Nếu chúng ta tích tụ thiện nghiệp, thì quả báo
phải là hạnh phúc sướng vui, chứ không có ma quỷ nào có thể làm hại được chúng
ta. Ngược lại, nếu chúng ta gây tạo ác nghiệp, dù có lạy lục van xin thì hậu quả
vẫn phải là đắng cay đau khổ, không có trời nào có thể cứu lấy chúng ta. Ý
(Tâm) khởi niệm, thân làm theo, tất cả hành vi đã làm hoặc khởi niệm mà chưa
làm đều gọi là nghiệp. Tạo thiện nghiệp được phước báo, tạo ác nghiệp bị khổ
báo, gọi là nghiệp báo.
 Hành vi do thân tâm sở khởi, sở tác, huân nhiễm nơi thức
thứ tám thành chủng tử, tức là nghiệp nhân. Gặp duyên mà hiện hành, tức là nghiệp
quả. Bất cứ thiện nghiệp hoặc ác nghiệp đều là chướng ngại sự kiến tánh giải thoát..
 Vô ngã là hình thức ẩn dấu cái ngã.
Vô ngã là hình thức đối nghịch với cái ngã.
Cái ngã thì sanh lão bệnh tử, biến dị, khổ ưu, vô thường. Trái lại vô ngã được
quan niệm như là bất sanh bất diệt, bất biến, thường hằng, tức là thường, lạc,
ngã, tịnh. Có thể hiểu vô ngã là hình thức nhận thức vượt khỏi vô minh. Kinh bất
tử là pháp học trì giới rèn luyện phạm hạnh, đồng thời Phật dạy tu tập giải
thoát khỏi cái ngã để vượt dòng tâm thức luôn sanh diệt. Giải thoát khỏi cái ngã
sanh diệt, có nghĩa là khôi phục lại cái thực tính của nó là sự hiểu biết chân
thật trở về chân như pháp tánh..Vượt thoát khỏi đối tượng và biết tìm đến tự
tính của nó là đường về chân nguyên. Lột xác cái ngã giả lập để thể hiện vô ng
ã tức là Tri thức đúng hay hiểu biết chân thật tức là đoạn tận các nhân sanh diệt. Quán sát tướng không của vạn hữu hay tự
ngã không của cái ngã hay tâm hòa nhập tánh không của chân như pháp tánh, cõi thường hằng bất biến, đó là sự bất sanh bất tử . 
Từ đó chúng ta mới có thể mở ra tuệ giác vượt
khỏi thời gian và không gian đến bờ Giác Ngộ Giải Thoát để Sống Đời Tự DoTự Tại,
trong cõi vô cùng hằng hữu của trạng thái vô ngã thường hằng.
TVHS