Anh
đang có một mối quan hệ suôn sẻ với một cô gái tuyệt vời, mọi
người ca tụng anh và cô ấy là cặp trời sinh, ai cũng hi vọng hai người sẽ hạnh phúc .
Gần 1 năm, không khi nào anh không ở bên em, không khi nào anh rời em nửa bước. Anh biết không? Có được trái tim anh, có lẽ là điều em may mắn, nhưng bất hạnh thay, em không thể có được anh!
Cho đến một ngày em nhận ra cô ấy cần anh rất nhiều, yêu anh rất nhiều, em biết em đã sai rồi!
Em sai vì em đã lỡ chen chân vào một mối quan hệ tốt đẹp, em sai vì em đã cướp mất người đàn ông hoàn hảo của một người, em sai vì em vốn dĩ chỉ là đứa con gái bình thường mà lại mơ mộng có được sự hào nhoáng của hạnh phúc. Là em không đúng rồi!
Người ta luôn bảo người thứ ba luôn là người có lỗi, có lẽ họ đúng anh ạ! Vì nếu cái đêm mưa Đà Lạt ấy, nghe anh kể về những nỗi buồn trong cuộc sống, không im lặng uống cạn cùng anh hết nỗi lòng, không dành cho anh sự đồng cảm lạc lõng, có lẽ Duyên không đến với ta, thì ta đâu nghiệt ngã đến tận cùng.
Em đã từng nghĩ, chỉ cần em im lặng đứng sau anh thôi là đủ, không cần ai biết về mối quan hệ này, anh cũng chẳng cần dành nhiều thời gian cho em nữa. Em đã từng nghĩ, anh hãy về với cô ấy đi, người con gái mong mỏi anh từng ngày.
Và rồi lại là một buổi chiều, anh suy tư rất lâu, nắm tay em rất chặt, anh bảo gia đình anh muốn anh và cô ấy kết hôn. Em không thể khóc, cũng chẳng biết có nên cười hay không. Anh cười nụ cười đau đớn, ánh mắt đượm buồn chực khóc, anh hôn trán em, đủ lâu cho em biết anh trân trọng mối quan hệ vô định này biết nhường nào. Nhưng... dù có thế nào, chúng ta vẫn là Nghiệt!
Em biết, trong sâu thẳm, anh chỉ chờ đợi em nói câu: "Bỏ hết, đi với em!". Thế mà em không dám! Em không muốn anh phải vứt bỏ gia đình anh, cội nguồn mà anh hết mực tự hào, em không muốn vì em mà làm bao người đau đớn. Em rời bỏ anh cũng không được, em bên cạnh anh cũng không được, Duyên ta đến, mà sao Nghiệt Ngã vậy anh?
PNVN