| 06/06/2017, 08:47 pm |
Cuộc đời ngay nơi vấp ngã đó hãy can đảm đứng lên.
Cá ở trong lưới mà nhảy ra được, mới thật là hay. Vượt cạn lên bờ được
mấy ai? Thoát khỏi cạm bẫy cuộc đời thật là khó vô cùng, nhưng người có ý
chí và quyết tâm cao độ sẽ làm được chuyện này. Tuy nhiên, mọi người
đều có tâm Phật sáng suốt, nên ai cũng có khả năng chuyển hóa và vượt
thoát vòng luyến ái trần tục. Vậy, đúng là cá nhảy khỏi lưới mới hay!
Người tu ở đây
không hạn cuộc là người xuất gia hay tại gia mà là người dám sửa đổi
những thói quen tật xấu của bản thân, dám thừa nhận lỗi lầm để làm mới
lại chính mình. Người tu luôn biết sám hối, hổ thẹn, quyết chí sửa sai,
dám nhìn nhận sự thật, dám từ bỏ không tái phạm nữa.
Tu có nghĩa là
sửa, là thay đổi và chuyển hóa, đổi xấu thành tốt, đổi ác thành thiện,
đổi dở thành hay, nói chung là sửa đổi những thói quen có hại cho người
và vật.
Tu là cốt
chuyển ba nghiệp ác thành ba nghiệp thiện, đây là nền tảng của sự tu
hành và là bước đầu của người học Phật. Muốn cất nhà lầu ba tầng thì
trước tiên chúng ta phải biết xây dựng nền móng nhân quả, chứ không thể
cất ngay tầng thứ ba được.
Vậy nghiệp là
gì? Nghiệp là năng lực, là hành động được lặp đi lặp lại nhiều lần từ
thân-miệng-ý của mỗi người, lâu ngày trở thành thói quen. Thói quen đó
có sức mạnh lôi cuốn, chi phối, sai sử lại con người, đi theo hai chiều
hướng tốt hoặc xấu.
Khi xưa chưa
biết tu thì ta luôn làm các việc xấu ác, ý suy nghĩ rồi miệng nói năng
và thân hành động làm khổ nhiều người, nay biết tu rồi thì cũng ngay nơi
đó mà chuyển ba nghiệp thân-miệng-ý thành tốt lành.
Người tu thì
việc ác lánh xa không làm, việc lành nên cố gắng thực hiện, khi chưa
biết tu thì thân có khi làm ác, miệng nói lời hung dữ, ý nghĩ xấu, ganh
ghét và hận thù. Nay biết tu rồi thì thân tâm luôn hướng thượng, giúp đỡ
và chia sẻ cho người khi gặp khó khăn, hoạn nạn. Miệng nói lời hòa nhã,
dịu dàng, dễ nghe, ý luôn nghĩ điều tốt lành, thánh thiện.
Cứ sau một lần
thất bại và vấp ngã, người không có niềm tin về chính mình sẽ bị gục ngã
trước, để rồi chấp nhận cuộc đời đen tối, mặc cho dòng đời cuốn trôi.
Sau nhiều lần
thất bại sẽ chôn vùi những con người quá yếu đuối, bạc nhược, hèn nhát,
kém cỏi; ngược lại sẽ giúp cho những người có ý chí và nghị lực phi
thường, thất bại với họ chỉ là thử thách. Đạo Phật không dạy chúng ta
trốn tránh cuộc đời mà dạy chúng ta dũng cảm đối diện với cuộc đời, dùng
trí tuệ từ bi để làm mới lại chính mình, vượt qua biển khổ sông mê nhằm
góp phần phục vụ lợi ích cho hạnh phúc gia đình, xây dựng xã hội và thế
giới hòa bình, an lạc lâu dài.
Người thật tâm
muốn làm mới lại cuộc đời ngay nơi vấp ngã đó hãy can đảm đứng lên, vứt
bỏ hết tất cả, giống như chú cá kia dám nhảy khỏi lưới để thóat thân;
còn nhiều con cá khác vì không đủ khả năng thoát ra, đành cam chịu mắc
lưới để chờ ngày làm thịt.
Như người
nghiện rượu nếu ngày nào không có, tay chân run lẩy bẩy không thể làm
được việc gì, bắt buộc mỗi sáng phải đưa vô một hoặc hai xị mới có thể
tỉnh táo trở lại, đó là chỉ nói sơ về tác hại của người ghiền rượu.
Muốn bỏ những
thói quen nghiện ngập, si mê cũng không khó khăn gì, chúng ta phải nhận
thức được sự tác hại của nó, tin sâu nhân quả, nhân nghiện ngập, quả si
mê và cuối cùng dẫn đến cướp của, giết người không gớm tay để thỏa mãn
cơn ghiền của mình.
Chúng ta phải
quyết tâm dũng mãnh, vượt qua giai đoạn vật vã, khốn khổ, đa số người
đời vì không chịu nỗi chỗ này nên đành chấp nhận sống trong nghiện ngập,
đam mê si dại.
Có nhiều người
bỏ được thói quen xấu rồi, nhưng khi gặp bạn bè nói bóng, nói gió, “đàn
ông không biết uống rượu là pê-đê”, nghe vậy tức quá nên để chứng minh
mình không phải pê-đê họ tiếp tục uống rượu trở lại, rốt cuộc rồi chứng
nào tật đó, vì ai cũng thích được khen hơn bị chê dù biết đó là lời khen
lấy lòng. Cũng vậy, con người ai cũng thích cảm giác khoái lạc hơn là
bị những cơn vật vã hành hạ khốn khổ.
Như người hút á
phiện, chích xì ke chẳng hạn, nếu người hút chích liên tục từ hai lần
trở lên sẽ bị ghiền và rất khó bỏ. Có hai loại cảm giác khoái lạc làm
cho con người đam mê say đắm khó rời xa, đó là khoái lạc nam nữ và khoái
lạc ma túy.
Trong tình yêu
lứa đôi, nhờ biết cách vun bồi cho nhau nên duy trì được hạnh phúc gia
đình. Khoái lạc nam nữ đã giúp cho nhiều người sống có trách nhiệm và
bổn phận hơn trong sự nghiệp phát triển, duy trì nòi giống nhân loại.
Khoái lạc ma
túy làm cho con người bị sa đọa trầm trọng, gây ra thảm họa cho loài
người trong hiện tại và tương lai. Tác hại của nó hơn gấp trăm ngàn lần
các thứ khác, ai dính vào vòng này coi như thân tàn ma dại, con người
trở nên tàn ác vô lương tâm và sẵn sàng hành động dã man để có tiền thỏa
mãn cơn nghiện.
Người nghiện ma
túy trăm người chỉ bỏ được một là cùng, hiện tại đã đến hồi báo động
cho thế giới loài người, cứ mỗi ngày có thêm một trăm người bị bệnh
sida. Tệ nạn xã hội càng ngày gia tăng, đến nỗi nhà tù mọc lên như nấm,
sự thiệt hại về con người và vật chất quá lớn do con nghiện gây ra không
sao tính kể.
Từ thế kỷ 21
trở về sau con người sẽ sống chung với bệnh hoạn, sống chung với ô nhiễm
môi trường, sống chung với người nghiện ngập, sống chung với thiên tai,
sống chung với nhiều người không có tình yêu thương chân thật, vì đạo
đức suy đồi, nhân cách thấp kém, hiểu biết nông cạn.
Chúng ta luôn
bị lệ thuộc vào nhu cầu vật chất quá lớn nên tâm linh mai một, xã hội
tha hóa, con người trở nên ác độc với nhau nhiều hơn vì không có tình
yêu thương chân chính.
Chính vì vậy,
chúng ta đang sống trong thời đại ô nhiễm mà không si mê, nghiện ngập
quả thật là điều rất khó, nhưng khi đã vướng vào rồi mà thoát ra được
mới là người đáng khâm phục và tôn kính, như cá nhảy khỏi lưới mới hay.
Hay quá! Hay quá!
Nếu cá ở ngoài
lưới thì còn gì để nói, cá đã vào lưới mà còn nhảy ra được thì mới thật
là hay. Đạo lý nhà Phật dạy cho mọi người ngay nơi nghiện ngập si mê
luôn bị phiền não chi phối và sai sử, chúng ta cố gắng vượt qua được mới
thật là hay!
Người Phật tử
chân chính cần phải thấu đáo chỗ này để cố gắng tiến tu, bởi có lỗi lầm
nên quý vị mới đến chùa sám hối, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền và hay
làm những điều phước thiện. Còn nếu chúng ta cứ chấp nhận số phận như
một định mệnh, phó mặc cho thần linh thượng đế, chẳng cần phấn đấu vươn
lên làm lại cuộc đời thì vô tình đẩy ta vào con đường cùng, không lối
thoát.
Đạo Phật không
chấp nhận như thế, không thể đổ thừa cho số phận rồi nói theo thực thể
cố định như có một cái gì quy định sẵn. Hạng người như vậy đáng thương
hơn là đáng ghét vì họ thiếu hiểu biết, ít học hỏi, chẳng bao giờ gieo
trồng phước đức, nên suy nghĩ và hành động không sáng suốt, đành cam
chịu chấp nhận số phận đã an bài, để rồi suốt cuộc đời sống trong đau
khổ, lầm mê.
Định kiến này
sẽ không còn tác dụng đối với người dám làm mới lại chính mình, dám từ
bỏ những điều bất thiện và quyết tâm khắc phục lỗi lầm, vì nhân quả có
thể thay đổi được. Nếu nói cái gì cũng là cố định hết thì trên đời này
không một ai tu được, nếu có tu cũng chẳng lợi ích gì.
Thích Đạt Ma Phổ Giác
« Quay lại